Đi chung một chuyến xe

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Đi chung một chuyến xe:



 Lý do để hai người đi chung một chuyến xe tưởng chừng như giống nhau: Cả hai đều chưa biết Nha Trang, họ lại là những người làm thơ mang không ít thì nhiều dòng máu lãng mạn trong người. Sự khác nhau là họ là một nam và một nữ, mỗi người đều có riêng cuộc đời ở đâu đó. Lý do thầm kín mà hai người không nói ra, họ luôn nhân dịp này có cớ được gần nhau. Gần nhau để làm gì thì chính bản thân họ không hiểu nổi.

 Theo giấy mời thì Câu lạc bộ thơ Đà Lạt sẽ đến Nha Trang giao lưu với nhóm thơ Sóng Biển, Nha Trang một đêm. Thành viên tham dự thì tùy điều kiện. Hội cho mượn được chiếc xe Misubi 4 chỗ ngồi. Đây là chiếc xe sau bao nhiêu lần xin lên xin xuống mới được cấp, hiện tại bốn chiếc lốp gai đã mòn, nhưng chưa có kinh phí để thay thế.

 Thật tình thì khi nghe đi dự một đêm thơ với một Câu lạc bộ không làm cho anh em trong hội vui mừng, cho nên số người tình nguyện đi cũng không bao nhiêu. Cuối cùng nhờ tài ngoại giao của Hoàng Doãn, Tổng thư ký hội, một đơn vị kinh tế dã ủng hộ một số tiền làm kinh phí dọc đường cho chuyến đi. May mà trong đám nghệ sĩ nhà văn còn có một nữ nên không khí đỡ tẻ nhạt. Hoàng Yến mặc một chiếc quần bò Thái, chiếc áo pull màu vàng nhạt, với mái tóc cắt cao như con trai. Hoàng Yến là tác giả những truyện ngắn đầy ấn tượng của thành phố núi đồi chập chùng này. Mới đây nhất, cô vừa được cử đi dự hội nghị các nhà văn trẻ ở Hà Nội. Chồng Hoàng Yến lại là một người hoàn toàn không dính dáng đến chuyện văn chương văn nghệ. Anh thần phục vợ và để vợ hoàn toàn tự do. Còn anh thì bận rộn với những con tôm giống ở tận Bình Tân. Trong giới văn nghệ cũng đã đồn rầm lên đây là một ông chồng không còn khả năng truyền giống. Nên mặc dù họ đã ăn ở với nhau hơn 7 năm trời vẫn chưa có một đứa con nào nối dõi. Riêng Hoàng Yến thì mặc dù đã bước vào tuổi 45, ai dám nói là không rung động trước một sắc đẹp mãn khai như thế?

 Nhà văn Lê Thủy với bộ ria con kiến trên gương mặt tai tái với những truyện ngắn cho lứa tuổi 18, 20 lại đang ở trong giai đoạn chiến tranh lạnh với vợ vì cuộc trăng hoa không bờ bến với những truyện ngắn của anh. Mỗi truyện ngắn của Lê Thủy là một truyện tình xảy ra đâu đó. Có trời mới biết được đó là truyện thật hay là truyện anh hư cấu. Lê Thủy nheo mắt với Hoàng Yến, như là đây là một cuộc hẹn hò. Anh đợi cho mọi người yên vị giữa khung xe chật hep. Và như là ngẫu nhiên, Lê Thủy đã chọn chỗ ngồi bên cạnh Hoàng Yến. Sự lựa chọn rất vô tình mà cũng đầy hàm ý.

 Xe vòng qua Hồ Xuân Hương khi trên mặt hồ sương chưa tan. Lãng đãng những sợi sương bay trôi, xa xa là ngọn tháp của trường Sư Phạm. Hoa đang theo những chuyến xe Lam lúc lắc chạy vào chợ. Nhưng đối với năm con người đang ngồi trên chiếc xe thì những cảnh đó không làm cho họ nhớ một điều gì  - bởi đây là nơi quá quen thuộc với họ.

 - II -

 Cái khoảng cách giữa người nam và người nữ trong lòng xe chật hẹp càng ngày càng giảm lần. Lúc đầu Hoàng Yến còn cố co người vào thành xe để tránh cái va chạm rất đàn ông từ Lê Thủy vào Hoàng Yến. Cánh tay Thủy tì hẳn vào bờ vai Hoàng Yến, anh cảm nhận cái mềm mại của da thịt, và dường như có cả sự run rẩy dịu dàng.

 Hoàng Yến đeo chiếc kính mát lên, xoay chiếc kính xe xuống. Cô ngó ra đường, khi xe vừa quẹo ở ngã ba Phinom để đổ xuống Đơn Dương. Những con bò sữa của Nông trường sữa đang thảnh thơi ăn cỏ trên đồng. Đôi mắt Hoàng Yến không hề ngó lui vào lòng xe, nhưng với cái tinh tế của người đàn bà, cô cảm nhận sự va chạm ấy. Và rõ ràng là cô đang ngất ngây.

 Năm 28 tuổi, cái tuổi của người con gái đang ngấp nghé bước vào 30. Cô đã lấy người đàn ông mình không yêu dấu. Ông ta là một chủ nhà hàng lớn nằm trên đường Phan Đình Phùng. Họ chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi một tháng. Rồi làm đám cưới. Đám cưới không tổ chức ầm ĩ nhưng sang trọng. Cho đến ngày lấy chồng, Hoàng Yến mới biết được điều kinh khủng mà cô không ngờ tới. Dấu trong gương mặt đạo mạo ấy, chồng cô là một người đàn ông không có khả năng như tất cả những người đàn ông khác có được. Hoàng Yến không có đêm tân hôn. Và điều bí mật của riêng vợ chồng cô là điều cô phải dấu kín. Hoàng Yến đã hỏi chồng:

           - Anh lấy tôi làm vợ với mục đích gì?

           - Anh van em, đừng làm ầm ĩ như thế. Tất cả tài sản này là của em. Em có thể cắm sừng anh, em có thể làm tất cả những gì em muốn nhưng xin em hãy làm vợ của anh.

           - Anh là một con bệnh tâm thần.

 Như thế, số phận đã đẩy đưa. Họ sống với nhau như một hợp đồng ngầm với nhau. Đêm vẫn nằm chung giường nhưng mãi mãi không làm gì được nhau. Đôi lần Hoàng Yến định ly dị, nhưng cô biết khó mà trở lại đời sống đơn điệu đã từng trước kia. Cũng như tất cả những người đàn bà trên thế gian này, cô thèm một đứa con. Chồng cô đã buồn rầu nói:

           - Em có thể làm điều em muốn, anh chỉ xin em một điều là đừng bỏ anh.

 Sống trong điều kiện kinh tế đầy đủ, còn ước ao gì nữa? Có chăng là đêm khuya một mình, ôm chặt chiếc gối ôm, cắn răng chịu đựng cái bung vỡ từng mảnh da thịt. Cái nôn nao vô tận của nụ hôn với tới không cùng cứ ám ảnh Hoàng Yến không nguôi.

 Cô nhớ lần đầu tiên gặp Lê Thủy. Cảm giác của cô dường như hụt hẫng trước cái vẻ rất đàn ông toát ra từ con người ấy. Họ vẫn gặp nhau tưởng chừng như vô tình trong những lễ hội, hội nghị - mà những lễ hội, hội nghị thì vẫn thường được tổ chức thường xuyên ở cái cơ quan văn nghệ này. Trời ơi, phải chi họ gặp nhau sớm hơn, thì đâu có phải có những phút giây câm nín, bởi ranh giới giữa hai đời đã cách xa.

 Có một lần, họ tình cờ gặp nhau ở quầy báo trên phố. Hôm ấy cô đã nhận lời cùng Lê Thủy đi uống cà phê. Họ cùng nhau ngồi ở một quán phủ đầy hoa. Cô ngồi cùng với ly cà phê sữa khuấy mãi dòng nâu đục. Lệ Thủy đã hỏi:

           - Hoàng Yến sống chắc hạnh phúc lắm?

           - Sao anh biết

           - Đâu biết gì đâu. Mình vẫn ước ao những người quanh mình đều sống được hạnh phúc.

           - Thật không?

 Cô hỏi thế, rồi tự dưng có giọt nước mắt nhỏ nhoi nào đó rơi ra từ khóe mắt. Cô bâng khuâng tự hỏi lòng, nếu phút giấy này Lê Thủy tỏ tình, liệu cô có cưỡng lại nổi không? Nhưng điều đó không xảy ra vào chiều hôm ấy, và họ chưa có dịp nào được đi riêng rẽ với nhau cho đến hôm nay.

 Xe dừng lại ở Phan Rang khi trời đã nắng gắt. Hoàng Yến cởi chiếc áo len khoác  trên mình ra. Qua chiếc kính chiếu hậu, cô bắt gặp Lê Thủy đang nhìn chăm chăm vào mình. Cô e thẹn, lấy chiếc áo len phủ ngang đùi. Cô khéo léo vòng tay che kín ngực, tránh sự va chạm nào đó có thể xảy ra.

 - III -

 Khách sạn vào mùa này vắng khách. Dường như cả tuần lễ rồi họ không đón được người nào tới ở. Nhưng sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt chủ khách sạn khi nghe cả đoàn chỉ thuê có hai phòng. Bốn người đàn ông một phòng, riêng Hoàng Yến chiếm lĩnh một phòng

 Lê Thủy hỏi đùa:

           - Yến sợ ma không?

 Khi đó, cô chợt thấy trên chỗ cắm điện vết cháy và dấu vết của những cây nhang cháy dở.

           - Họ đốt nhang trong phòng làm gì? Cô hỏi

           - Cô yên tâm, bọn quỷ đó dạo này ế ẩm nên đã tản đến khách sạn khác hết rồi.

 Cô ngơ ngác thì Lê Thủy giải thích:

           - Mấy cô gái làm tiền đó. Không sao đâu, có gì thì nhớ kêu…

 Tắm xong. Hoàng Yến chợt thèm một giấc ngủ dài. Bảy giờ tối đêm thơ mới bắt đầu, thời gian còn ba tiếng đồng hồ nữa, mặc sức mà dạo phố mua sắm. Cô đã chuẩn bị trong hành trang của mình để đọc trong đêm nay hai bài thơ. Cô cũng chuẩn bị cả chiếc áo màu hoa cà xinh đẹp. Nhưng cơn buồn ngủ đang ngất trời, dù Hoàng Yến muốn đi dạo một vòng biển.

 Dường như đôi môi ấy ập đến thật dịu dàng. Đôi môi với hàm râu con kiến nhột nhạt làm Hoàng Yến tỉnh hẳn cơn buồn ngủ. Cô định chồm dậy, vì cô biết đó là Lê Thủy. Nhưng rồi cô sẽ làm gì khi trong cô, sự phản kháng chỉ là giả tạo. Đôi mắt hé ra vội nhắm lại chỉ cho cô nhận ra một điều là ngọn đèn điện trong phòng đã tắt.

 Hoàng Yến trườn mình. Rồi tự dưng, cô choàng vòng tay mình qua vòng tay người đàn ông đó.

 - IV -

 Đêm thơ được tổ chức trong một vườn hoa. Những đóa hoa nở lung linh. Tiếng vỗ tay rào rào khi Hoàng Yến mỉm cười cúi chào. Cô đọc bài thơ của lòng mình.

 Đêm đang trọn vẹn những ngọn sóng. Chiếc drap căn phòng vẫn còn nhàu nát. Ở giữa lòng drap có một vết son.

Khuê việt Trường
Tags:

Ý kiến bạn đọc [ 1 ]


Unknown lúc 21:10 4 tháng 3, 2012
ADMINISTRATOR

ẢO THẾ KO BIẾT LỖI GÌ MÀ COMMEN KHONG LÊN ẤY NHỈ? HIX

Chúc mừng Unknown bóc tem bài Đi chung một chuyến xe

Ý kiến của bạn

:) :( :)) :(( =))